14/7/11

Mùa thi

Đến hẹn lại lên, hàng năm vào kỳ thi tuyển sinh đại học nhà mình lúc nào cũng đón ít nhất là 1 sĩ tử từ quê khăn gói vào thành phố ứng thí... Có năm cao điểm có đến 3 sĩ tử, kèm theo nữa là 3 người nhà. Nhưng nhà mình có phải cao to chi đâu, chỉ là căn nhà ọp ẹp trong con hẻm nhỏ nhưng lại thấy vui hẳn lên.

Năm nay, đã qua 2 đợt thi đại học ngoài đường xe cộ như nêm nhưng nhà mình vẫn vắng tanh, nghĩ bụng có lẽ năm nay ế :-). Vậy mà chiều hôm qua có cuộc điện thoại của đứa em họ từ quê gọi vào, xin cho con gái của nó trọ ít hôm để thi Cao đẳng. Dĩ nhiên là lời đề nghị được chấp nhận. Sau đó mình thông báo cho anh xã tình hình.

6g sáng mình gọi xem cha con đã đến đâu rồi thì biết rằng còn cách thành phố 50km nữa, mình ước chừng cũng cả hơn 1 giờ nữa xe mới vào bến. Mình hẹn cha con nhà đó đứng ngay cổng số 2 để tìm cho dễ. Đúng ra là để 2 cha con tự bắt xe ôm về nhà, nhưng ngặt nỗi là lần đầu tiên họ đến Saigon nên mình cũng thấy lo, thôi thì đi đón luôn cho chắc. Chuẩn bị xong mọi thứ, đánh thức Bim dậy vệ sinh cá nhân rồi đưa Bim đi học. Lúc này đã hơn 7 giờ, nhờ thêm đứa cháu lấy 1 chiếc xe nữa, thế là 2 cô cháu ra thẳng bến xe miền Đông. Kẹt xe, kẹt xe và kẹt xe mình lách vào các con hẽm có thể chạy nhưng vẫn kẹt, đến gần 8 giờ mới tới nơi và cha con nhà đó cũng vừa đến chừng 15 phút.

Trên đường về nhà, thấy cảnh kẹt xe con bé ngồi sau lưng thỏ thẻ "Hồi nào giờ con nghe nói Saigon đông lắm, mà con không nghĩ là đông dzữ dzầy... Ở quê con chưa bao giờ thấy cái cảnh này, xe gì mà không có ngõ chạy..." - phát biểu đầu tiên về chốn Sài thành nghe rất nông thôn, rất mộc mạc nên tự nhiên mình chợt nghĩ nếu mình không đi đón mà để cha con nó tự về chắc là tâm trạng con bé còn hoang mang nhiều hơn nữa. Nên dù kẹt xe, nóng nực nhưng trong lòng thấy vui.

Đúng ra là người ta đi nhận phòng thi trong buổi sáng, nhưng vì cha con vô trễ nên chiều nay mới đến địa điểm thi xem trường lớp ở đâu để mai thẳng đến đó cho nhanh.

Ngày mai, mong con bé sẽ làm bài thật tốt để nó có cơ hội thoát ra khỏi cái vùng quê nghèo quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, để nó có cơ hội học hỏi những điều mới mẻ sau này đỡ đần cha mẹ và dẫn dắt 2 em nhỏ ở quê nhà...

2 nhận xét:

Đỗ nói...

Tiếp sức mùa thi, làm được một việc tốt cho người ta, rồi mọi việc sẽ tốt lên, KC à.

Kien Con nói...

#Anh Đỗ: Dạ, nhất là lúc gặp lại nhưng đứa đã từng ghé nhà trước kia, giờ ra trường và đi làm. Ngồi nhắc lại chuyện cũ thấy vui lắm.