20/4/12

Mì gói trong mắt Bim




... Ngồi nhớ lại chuyện hồi nhỏ của anh Bim (lúc đó anh Bim được khoảng 3 tuổi rưỡi), nên post lại cái này đọc cho vui cuối tuần.

Chuyện kể rằng, ngày xưa khi Thượng đế có đợt cấp phát chữ viết cho con người thì các nước Anh, Mỹ, Pháp... trong đó cũng có Việt Nam đã nhanh chân xếp hàng đi xin chữ. Các anh láng giềng Lào, Campucia, Thailand thấy VN có được chữ đẹp quá cũng bắt đầu đăng ký lên xin chữ vào đợt sau.

Chẳng may, vì đường xá xa xôi nên khi các anh này vừa lên đến nơi thì trời cũng vừa nhá nhem tối và thiên đường lại cúp điện nữa, Thượng đế không nấu cơm được nên Ngài phải ăn mì gói lót dạ. Vừa nóng nực, bực bội vì không có máy lạnh, vừa phải ăn mì vụn nên khi thấy các anh này ùn ùn kéo lên đòi xin chữ, mà phải là xin được chữ đẹp giống như chữ VN cơ!!! (vừa có chữ, vừa có dấu!!!...đòi hỏi quá đáng hen)

Thượng đế bực quá bóc đại nắm mì đưa cho anh Lào và Campuchia, đến anh Thailand thì còn lại ít mì nát hơn. Thượng đế đưa luôn rồi đi ngủ, các anh ấy nghĩ mình may mắn là xin được chữ, mừng quá vội vàng kéo nhau ra về với nắm mì trong tay. Và đến tận ngày nay các nước í vẫn còn dùng những cọng mì này!!!

Câu chuyện kéo dài đến tận ngày nay, khi anh Bim nhà ta cũng đòi ăn mì, nhưng anh Bim không như các anh láng giềng kia. Anh Bim đã vừa ăn vừa tưởng tượng, và đây là nhúm mì của anh Bim, không biết có phải của Thượng đế cho không nữa???
 



Đầu tiên, anh Bim lên tiếng: "Mẹ ơi, đây là tay lái xe mô tô của Ba nè" Mẹ hơi bất ngờ... nhưng vẫn hỏi tiếp, còn gì nữa không con???


Lần lượt, anh Bim đưa ra: đây là chữ U, chữ C, chữ L, chữ S, chữ I, (quay ngược chữ I lại) anh Bim tiếp luôn chữ J...

pó tay anh Bim!!! Có phải anh Bim nhà ta hơn hẳn các anh bạn láng giềng không ạ!!!

17/4/12

Đã qua 7 lần cái ngày này... 16.04

7 năm, ta có được những gì:
- gia đình
- mái ấm
- con trai
- quan tâm
- chia sẻ
- tình thương
- hạnh phúc
- chiều chuộng
- làm nũng
- ...
... và mất những gì: 
- thời con gái
- 2 chỗ nằm
- thời gian: giặt giũ, cơm nước
- ngủ nướng (vào sáng cuối tuần)
- ... để từ từ si nghĩ thêm, còn mất gì nữa không nhá!!! (nhớ là mất nhiều lắm mà, sao giờ quên ráo rồi...)

12/4/12

Một năm....

Không dài cũng chẳng ngắn - 1 năm, Ba mãi ra đi thanh thản trong sự thương tiếc của tụi con. Ngày Ba ra đi đột ngột như thế làm cho con nhận ra rằng con chưa trả hiếu được gì cho Ba hết.

Nhớ lại ngày Chủ nhật hôm đó, từ sáng sớm con và anh Tư đã vào bệnh viện với Ba, thay cho anh Năm và cu Nô ở bên Ba tối hôm trước, thật sự con không biết bệnh tình của Ba trở nặng nhanh đến thế, thấy Ba nằm mắt lim dim, thở đều đặn, bác sĩ ra vô thăm khám liên tục, cứ nghĩ rằng Ba mệt nằm 1 tí sẽ khỏe ngay thôi, cứ nghĩ rằng Ba được gởi gắm nên họ theo dõi sát sao bệnh tình của Ba... Hôm đó, con vẫn cho Ba uống sữa, ăn cháo và trong đầu con không bao giờ nghĩ rằng đó là ngày cuối cùng con được chăm Ba. Chiều lại, con sợ Ba nằm lâu sẽ mỏi lưng, con xoay trở tư thế là đấm bóp cho Ba, Ba còn tự gác chân lên vai con để con bóp nữa kia mà, hỏi gì Ba cũng biết, cũng trả lời. Đến tối trước khi về con về nói với Ba là chiều mai đi làm về con sẽ chạy vô với Ba... vậy mà mờ sáng hôm sau con nhận được điện thoại của Nô báo là "Ông Nội yếu lắm rồi, chạy vô BV ngay nhen"... lúc này con cũng không thể tin được, vì chiều qua cha con mình vẫn ngồi với nhau mà. Vô đến BV, nhìn Ba nằm ngay ngắn với bộ pyjama, tất cả đều đã dọn dẹp sạch sẽ... con thật sự sốc khi Ba đã mãi mãi rời xa tụi con. Ba ra đi thật thanh thản.

Giờ 1 năm trôi qua, có đôi lúc con cũng không nghĩ là Ba đã mất, cứ nghĩ rằng Ba đang đi chơi đâu đó mà thôi... Tối nay tụi con về quê để ngày mai đây tròn 1 năm ngày Ba ra đi...

6/4/12

Mơ ước cũng chỉ là ước mơ...


Tất cả trẻ con được sinh ra trên đời này đều vô tội. Cái tội là do chính bản thân người lớn gây ra. Người lớn làm nhưng người lớn không đủ bản lĩnh đón nhận kết quả!!! vậy người lớn như thế có xứng đáng với trẻ con không??? Nhưng cho dù người lớn đưa ra trăm ngàn lý do để bảo vệ cho chính mình thì tất cả những điều đó đều để lại ấn tượng không mấy sáng sủa đối với tương lai 1 đứa trẻ. Và D. lại là một đứa bé kém may mắn được sinh ra trong hoàn cảnh đó...

Có khi nào người lớn ngồi và suy nghĩ đến cảm giác của trẻ con không? Trong trường hợp này chắc hẳn là không...

Tại sao và tại sao???

D. cũng được quyền đón nhận tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ chứ??? D. muốn được ngồi cưỡi ngựa trên lưng cha đi lòng vòng khắp nhà, được cha hôn mỗi sớm mai thức dậy, được quyền vòi vĩnh của trẻ con, được vui chơi công viên vào mỗi cuối tuần... nhưng tất cả những điều ước cỏn con ấy đối với D. sao thật mong manh, thật mơ hồ, hão huyền và khó thực hiện đến thế!!!

D. chỉ ước sao khi một sáng thức dậy, D. thấy cha ngồi bên cạnh ngắm D., còn mẹ thì loay hoay làm bữa ăn sáng. Khi đó D. sẽ bật dậy sà ngay vào lòng cha, nũng nịu với cha để xem cha có mùi gì mà sao bạn bè D. tan trường cứ hay làm động tác thế, D. thèm được ngửi cái mùi ấy quá nhưng đến tận giờ phút này D. vẫn chưa bao giờ được biết...




D. còn ước vào một buổi chiều cuối tuần, cha chở mẹ và D. trên chiếc xe đạp dạo vòng qua công viên để D. khoe với các bạn ấy là D. cũng được cha chở đi chơi giống như các bạn nè, chứ không phải chỉ có mỗi mẹ là biết làm điều ấy đâu!!! nhưng D. chưa biết khi nào điều ước đó mới thực hiện được... (D. không dám mơ ước đến chuyện mà mỗi sáng có cha đưa đến trường... điều này có vẻ quá xa xỉ đối với D.!!!)

Và điều cuối cùng cũng là điều mà D. ao ước nhất, điều quan trọng nhất là cha đồng ý đứng tên trên giấy khai sinh của D., vì D. sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy khoảng trống lạnh lẽo đáng sợ bên góc tờ khai sinh cứ rộng thêng thang như thế, D. cũng muốn được điền đầy đủ các thông tin trên lý lịch của D. sau này. Điều ước này của D. có quá đáng lắm không các bạn???

Thật sự mà nói, còn rất và rất nhiều điều ước nữa nhưng D. không dám mơ, bởi D. biết rằng để có được những điều ước đó thì trước tiên phải có được sự quan tâm của người lớn, sự chia sẽ và tình yêu thương, nhưng... sao quá khó để thực hiện...





(ảnh trên net)

4/4/12

Ứng xử...


1. Chuyện học hành của em Bim dạo này nóng sốt lắm. Em thích học Anh văn nên mẹ cũng đăng ký cho em 1 lớp ở trường Mầm non. Nhưng do ở đó dạy có hạn, mà em thì hay tự học hỏi nên hôm nọ em xem Cartoon Network, em phát hiện ra số 65 người ta đọc là sixty-five, nhưng để chắc ăn em đã đối chứng lại với mẹ. Sau đó em tự ráp số vào để đọc, ví dụ: 89 eighty-nine, 73 seventy-three, đến số 18 em đọc luôn onety-eight (ặc... ặc...), mẹ mới giải thích sơ cho em là 18 phải là eighteen, thế là em nhanh nhảu ráp số vô luôn 17 là seventeen, 13 là three-teen, 12 là two-teen (lúc này mẹ muốn té ghế với em luôn...), tiếp tục giải thích và giờ thì em đã đọc tương đối chính xác các số có 2 chữ số.

2. Chưa dừng lại đó, đến phần số 3 chữ số, em lại hỏi tiếp 100 đọc như thế nào, one hundred. 146 đọc làm sao, mẹ vẫn kiên nhẫn trả lời em one hundred and fourty six, sau đó bắt đầu em ráp vô, vậy 200 là two hundred hả mẹ, ok. Và tiếp tục 360 là three hundred and sixty, ok. đến 105 em phân vân 1 lúc rồi đọc luôn ten hundred and five

3. Trước giờ cơm, thường thì cầm đũa lên là có thói quen "Mời cả nhà ăn cơm", hôm đó lu bu quá nên cho Bim ăn trước, đến giờ ba mẹ ăn cơm, bạn ấy cũng lê la đến ngồi nhưng không ăn. Mẹ vẫn quen miệng "Mời cả nhà ăn cơm", Bim quay qua mẹ "Con ăn cơm rồi mà, giờ mẹ phải nói mời nửa nhà ăn cơm thôi chứ" - Thiệt là hết chịu nỗi con luôn.