25/8/11

Sắp hết hè...

Năm nay là năm cuối Bim được nghỉ ngơi thoải mái nhất, được ngủ nướng, được ăn trễ, được chơi, được vẽ những gì mình thích và muốn xem TV bất kỳ lúc nào khi không có mẹ ở nhà...

Sang năm tới, Bim sẽ vào lớp 1 khi ấy phải tất bật nhập học sớm, phải làm quen với trường mới, với bạn mới, phải dạy đúng giờ, phải tự phục vụ các nhu cầu cá nhân ở lớp (cái này thời gian đầu là hơi căng đấy!!!), làm bài khi đi học về, rồi lại học bài (bị áp lực, chứ không theo sở thích như hiện nay) và lắm lắm cái phải "bị" làm.

Không như hồi xưa, mình được nghỉ trọn 3 tháng hè, chẳng phải suy nghĩ, cũng chẳng học hè gì gì ráo, vui chơi thả cửa. Cứ đến hẹn lại lên, sau buổi lễ phát thưởng là nghỉ ro ro 1 mạch đến 5/9 mới vác xác lên trường nhận lớp. Rồi trong ngần ấy thời gian, mình được "nhốt" trong một môi trường khác - gọi là Sài gòn.

Vì hồi xưa học ở quê, Ba má đi làm ăn nên 1 tuần mới về 1 lần, mấy anh em áp dụng "giờ học tự quản". Nghĩa là, cứ đến giờ là vô bàn học, học xong rồi muốn đi chơi hay làm gì thì làm... vậy mà đứa nào cũng học được mới ghê chứ!!!

Đến ngày nghỉ hè, cả bọn bị lùa hết lên xe tải rồi "tiến về Sài gòn", nơi các chị lớn đang công tác. Ban ngày chị lớn đi làm, đám nhỏ ở nhà lại tiếp tục tự quản nhau, chia nhau ra đứa lau nhà, đứa nấu cơm, đứa giặt đồ... rồi làm xong lại vòng vòng đi chơi, nhưng chơi có giờ giấc (nếu bỏ ngoài quê thì chơi... không biết đường về luôn!!!)

Cứ như thế, năm nào cũng vậy. Mà đám bạn ở quê lại thèm 1 lần được đến Sài gòn, còn mình thì bị đi Sài gòn... Cho đến khi bắt đầu những năm cấp 3 thì mình chuyển thẳng vào Sài gòn vì khi ấy các anh lớn đã không còn ai ở quê nữa, mà 1 mình ở nhà cũng không biết chơi với ai. Đó cũng là lý do mình tồn tại ở Sài gòn đến giờ này!!!

Khi nghĩ hè ở Saigon, nếu có dịp xe tải phải đi lấy hàng ở các tỉnh miền Tây thì mấy anh em được Ba má cho đi cùng... lúc này gọi là đi chơi hè, chính nhờ thế mà mình có cơ hội biết được nhiều nơi.

Nhưng vui lắm, thời đó đi xe dài ngày là mang theo nồi niêu chén bát, đói lúc nào là dừng nấu ăn lúc đó, chạy ngang chợ ghé mua ít thức ăn rồi dừng ngay bên đường rồi nấu ăn, rồi dọn rửa sau đó tiếp tục hành trình, chứ hiếm khi nào mà được ăn quán lắm, con đông làm như thế là tiết kiệm nhất thời ấy, cực nhưng giờ nghĩ lại thấy vui. Đến tối thì đứa nào buồn ngủ cứ lăn ra chuồng cu mà ngủ, rồi khi nào Ba buồn ngủ thì tự động tấp xe vào bên đường ngủ, đến sáng hôm sau lại đi tiếp.

Giờ nhớ lại những lúc đó, đầy ấp những kỉ niệm, càng nghĩ càng thương Ba má nhiều, suốt ngày chỉ lo bươn chải kiếm cái ăn, cái mặc và lo lắng cho con.

Không như bọn trẻ con bây giờ thích là cứ book tour rồi lên đường, có người lo từ A-Z, ăn nhà hàng, ngủ khách sạn. Trải nghiệm khác mình ngày xưa.

20/8/11

Không và hết


Đối với trẻ con khi mới nghe qua, đều nghĩ rằng không và hết như nhau. Nhưng riêng lứa tuổi của Bim, đôi lúc Bim làm cho mẹ phải giật mình.
Trong lúc ngồi cho Bim làm những phép toán cộng trừ đơn giản, cứ số lớn trừ số nhỏ là Bim làm ro ro, nhưng hôm nay mẹ chơi cắc cớ với Bim
Mẹ: 3-2 =?
Bim: Dạ = 1
Mẹ: 2-3 =?
Bim: Mẹ cho con suy nghĩ 1 chút nhen (và lúc này Bim bắt đầu đâm chiêu!!!)
Mẹ nghĩ rằng Bim tìm cách đánh trống lãng để Mẹ quên đi, nhưng bỗng nhiên Bim trả lời rõ to, là bằng "hết" đó mẹ
Mẹ: "Hết" là sao?
Bim: Là "không" rồi đến "hết"
Mẹ: (thực sự lúc này Mẹ cũng chưa hiểu Bim muốn nói gì???) là sao???
Lúc này nhìn mặt Bim hết sức nghiêm túc, tay cầm remote TV và giải thích với Mẹ.
Bim: giờ trên tay mẹ không có cái gì thì là "không", (sau đó Bim lấy remote bỏ ra sau lưng Bim, đưa 2 tay lên ngang mặt lắc nhẹ giải thích với Mẹ) còn của con có remote nhưng giờ bị mất thì là "hết". Mẹ hiểu chưa???
Mẹ: à, mẹ hiểu rồi...
Thì ra, theo Bim thì "không" có nghĩa là không có gì cả, còn "hết" nghĩa là có nhưng không tồn tại... vì lứa tuổi Bim thì mẹ chưa thể giải thích số âm với Bim được, đành phải chấp nhận theo suy nghĩ của Bim, và cũng không quên kèm theo 1 câu: bữa sau nếu số nhỏ mà trừ cho số lớn thì không được nhen con, mai mốt con lớn con mới trừ được!!!

Nhưng thật sự mẹ bị choáng với giải thích hết sức trẻ con của Bim...