26/12/11

Cũ và mới

Cái gì cũng vậy, theo quy luật của tự nhiên. Mới rồi sẽ cũ, và cũ thì có cái mới khác thay thế. Cái mới thì thường đẹp, tinh tế, thích hợp hơn cái cũ. Nhưng không phải cái mới nào cũng thay thế được cái cũ, không phải cái gì mới cũng hơn cái cũ. Chẳng hạn như, một ngôi nhà cũ được thay đổi thành một ngôi nhà mới nhưng những ký ức về nó thì không thay đổi được...

7/12/11

Cô cháu gái...

Nhớ lại ngày xưa, lúc chị Hai bắt đầu cai sữa cho cháu, chị bế cháu về quê nghỉ ngơi 1 tháng cho mát mẻ, tránh cái nóng oi bức nóng nực của Sài gòn. Khi đó cháu vừa hơn 1 tuổi, nhưng lại rất biếng ăn nên có chút ét như con nhái bén vậy. Đó là khoảng thời gian mình ở gần cháu nhiều nhất. Ngày đó, đi học về là mình tha cháu đi vòng vòng trong xóm, đến nhà bạn mình chơi. Vì lúc đó mình cũng còn nhỏ, nên nhìn 2 dì cháu như 2 con nhái vậy á. Có 1 lần, chị Hai nhờ mình coi chừng cháu để đi pha sữa, chẳng biết mình ngó đi đâu mà để cháu va đầu vào cạnh tủ, sưng 1 cục to đùng trên trán bằng ngón tay mình luôn. Trời ơi, thương gì đâu... 2 dì cháu cùng khóc ngon lành. Rồi cũng đến ngày cháu phải theo chị Hai về lại Sài gòn, đó là thời gian bi thảm nhất của mình. Mình khóc mấy ngày liền, cứ đi học về đến nhìn nhà cửa vắng hoe là khóc vì nhớ chị và cháu, mà nhớ cháu nhiều hơn nhớ chị. Rồi mỗi kỳ nghỉ hè, mình lại được chơi với cháu. Mình còn nhớ rất rõ mỗi bữa ăn kéo dài hàng giờ đồng hồ. Nếu ai để ý sẽ thấy phần lớn thời gian trong ngày là dành cho các bữa ăn. Vì cháu càng lười ăn, thì cả nhà càng cố ép. Buổi ăn sáng của có khi kéo dài đến 9 giờ hơn, loay hoay là đến giờ chuẩn bị buổi trưa, rồi lại đút ép đến hơn 1 giờ chiều, ngủ 1 giấc dậy là đến giờ ăn chiều... và bữa ăn chiều cũng không ngoại lệ, có khi kéo đến gần 7 giờ tối... thử hỏi chị Hai có ngán không chứ??? Tội nghiệp anh chị, ép uổng thế nào cháu cũng không chịu ăn, món ăn thì đổi hàng ngày để thay đổi khẩu vị, vậy mà cháu vẫn thờ ơ. Vậy mà theo dòng thời gian cháu cũng lớn, đi học rồi ra trường, đi làm và giờ sắp có chồng nữa chứ??? Vui hen. Mặc dù vẫn còn nhỏ con, luôn được cả nhà quan tâm chăm sóc nhưng ngược lại cháu rất tự tin, tự lập. Mọi chuyện học hành, đi làm đều một mình cháu tự quyết định, chẳng phải nhờ vả đến ai (mặc dù người thân đầy cả 2 bên dòng họ). Ngay cả đám cưới của mình, cháu và chú rễ tương lai tự xoay xở. Anh chị cũng rất muốn đứng ra lo đám cưới cho con, nhưng cháu nhất định không chịu, rồi cứ thế mà lo lo liệu liệu, sắp xếp mọi thứ. Như vậy mới thấy cháu mình trưởng thành. (nói chứ hông phải phe chứ cháu nó giống y như dì nó vậy á, hồi đó dì nó cũng tự đứng ra lo từ A-Z cho mình vậy á...:)

6/12/11

Phép thử...

Một đôi vợ chồng trẻ cưới nhau nhưng họ ngại có con sớm vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp riêng của họ. Người chồng là một thẩm phán của 1 thành phố lớn, còn cô vợ là một giáo viên mầm non. Người chồng thường xuyên đi công tác xa nhà, cô vợ hàng ngày chăm bẩm các em bé nên cô luôn ao ước có đứa trẻ của riêng mình. Nhưng vì quá yêu chồng nên cô ta cũng cố gắng chiều theo mọi ý muốn của anh ta. Hôm đó, là một ngày cuối năm. Mọi người ai ai cũng đều lo thu xếp công việc, nhà cửa để chuẩn bị đón giao thừa. Cô vợ cũng lo đứng lo ngồi khi đã quá 10g khuya mà chồng cô ta cũng chưa về. Và rồi anh ta cũng đã về, nhưng trên đường về xe anh ta đã đâm vào 1 người phu quét đường, làm người này ngã xuống bất tỉnh. Anh ta đã bỏ mặt người đàn ông đó và vội vàng chạy về nhà, anh ta không biết rằng chiếc biển số xe của anh ta đã rơi lại hiện trường. Về đến nhà, anh ta cố tình giấu vợ nhưng cô vợ vô tình phát hiện ra xe anh ta đã bị rớt biển số từ khi nào. Thế là anh ta thú thật hết mọi chuyện, người vợ khyên anh ta nên ra xem người đàn ông đó có xảy ra chuyện gì không, nhưng vì anh ta sợ vướng trên con đường thăng tiến sự nghiệp riêng, anh ta đã chối bỏ trách nhiệm và nhờ vợ mình ra xem xét hiện trường. Cô vợ lấy xe chạy ra nơi xảy ra tai nạn, nhìn thấy biển số xe của mình. Cô ta tính nhặt lên thì người phu quét đường xuất hiện. Sau khi biết người phu kia bình an, cô vợ về nhà và giả vờ báo với chồng rằng người kia đã chết và công an đã vẽ hiện trường. Người chồng lúc này hoang man cực độ, anh ta đưa ra mọi tình huống để ép cô vợ mình nhận tội thay. Đến lúc anh ta biết không thể ép được vợ mình, anh ta quay lại bảo rằng tay lái xe do cô vợ vừa chạy về còn in nguyên dấu tay, nếu công an có điều tra thì chính là vợ anh chứ không phải là anh. Đến lúc này, cô vợ biết rõ bản chất của anh ta, cô ta không thể chịu được nữa nên quyết định bỏ đi trong đêm vắng. Cũng chính lúc này cô vợ cho anh ta biết cô đã có mang. Khi cô lao ra khỏi nhà, cô lại gặp người phu nọ và nói cho anh ta biết chuyện vừa mới xảy ra. Người phu kia vội vàng chạy thẳng đến nhà anh và cho anh ta biết đó hoàn toàn là do cô vợ anh đã thử chồng mình. Cuối cùng, người chồng cảm thấy xấu hổ và ân hận về hành động của mình nhưng anh ta không dám xin vợ anh tha thứ. Anh ta chỉ có 1 yêu cầu duy nhất đối với vợ rằng cô ta đừng đi đâu cả, mà người phải ra đi là anh ta và anh ta cầu xin nếu khi cô ta sanh em con thì hãy cho anh ta được nhìn mặt con mà thôi. Quyết định cuối cùng là ở cô ta... Kết thúc vở kịch, nhiều cảm giác đan xen lẫn nhau. Cảm thấy buồn cho phép thử của người vợ. Cảm thấy không vui vì hành động của người chồng, vì ham danh vọng mà đánh đổi hạnh phúc gia đình. Cảm thấy sốc khi trong những giây phút mất còn, con người ta đã thể hiện hết "chất thật" của mình. Bởi vậy, cái gì rõ ràng quá cũng đáng sợ!!!