7/12/11

Cô cháu gái...

Nhớ lại ngày xưa, lúc chị Hai bắt đầu cai sữa cho cháu, chị bế cháu về quê nghỉ ngơi 1 tháng cho mát mẻ, tránh cái nóng oi bức nóng nực của Sài gòn. Khi đó cháu vừa hơn 1 tuổi, nhưng lại rất biếng ăn nên có chút ét như con nhái bén vậy. Đó là khoảng thời gian mình ở gần cháu nhiều nhất. Ngày đó, đi học về là mình tha cháu đi vòng vòng trong xóm, đến nhà bạn mình chơi. Vì lúc đó mình cũng còn nhỏ, nên nhìn 2 dì cháu như 2 con nhái vậy á. Có 1 lần, chị Hai nhờ mình coi chừng cháu để đi pha sữa, chẳng biết mình ngó đi đâu mà để cháu va đầu vào cạnh tủ, sưng 1 cục to đùng trên trán bằng ngón tay mình luôn. Trời ơi, thương gì đâu... 2 dì cháu cùng khóc ngon lành. Rồi cũng đến ngày cháu phải theo chị Hai về lại Sài gòn, đó là thời gian bi thảm nhất của mình. Mình khóc mấy ngày liền, cứ đi học về đến nhìn nhà cửa vắng hoe là khóc vì nhớ chị và cháu, mà nhớ cháu nhiều hơn nhớ chị. Rồi mỗi kỳ nghỉ hè, mình lại được chơi với cháu. Mình còn nhớ rất rõ mỗi bữa ăn kéo dài hàng giờ đồng hồ. Nếu ai để ý sẽ thấy phần lớn thời gian trong ngày là dành cho các bữa ăn. Vì cháu càng lười ăn, thì cả nhà càng cố ép. Buổi ăn sáng của có khi kéo dài đến 9 giờ hơn, loay hoay là đến giờ chuẩn bị buổi trưa, rồi lại đút ép đến hơn 1 giờ chiều, ngủ 1 giấc dậy là đến giờ ăn chiều... và bữa ăn chiều cũng không ngoại lệ, có khi kéo đến gần 7 giờ tối... thử hỏi chị Hai có ngán không chứ??? Tội nghiệp anh chị, ép uổng thế nào cháu cũng không chịu ăn, món ăn thì đổi hàng ngày để thay đổi khẩu vị, vậy mà cháu vẫn thờ ơ. Vậy mà theo dòng thời gian cháu cũng lớn, đi học rồi ra trường, đi làm và giờ sắp có chồng nữa chứ??? Vui hen. Mặc dù vẫn còn nhỏ con, luôn được cả nhà quan tâm chăm sóc nhưng ngược lại cháu rất tự tin, tự lập. Mọi chuyện học hành, đi làm đều một mình cháu tự quyết định, chẳng phải nhờ vả đến ai (mặc dù người thân đầy cả 2 bên dòng họ). Ngay cả đám cưới của mình, cháu và chú rễ tương lai tự xoay xở. Anh chị cũng rất muốn đứng ra lo đám cưới cho con, nhưng cháu nhất định không chịu, rồi cứ thế mà lo lo liệu liệu, sắp xếp mọi thứ. Như vậy mới thấy cháu mình trưởng thành. (nói chứ hông phải phe chứ cháu nó giống y như dì nó vậy á, hồi đó dì nó cũng tự đứng ra lo từ A-Z cho mình vậy á...:)

5 nhận xét:

Trăng Quê nói...

Thời gian trôi nhanh quá phải không?
Cháu chắt của mình bây giờ có vợ có chồng hết trơn , cho mình lên chức bà hồi nào không hay.

Đỗ nói...

Mới đi Cần Thơ dự cưới về, bữa nay mới còm với Kiến.
Nhớ những ngày bên Q2, hai đứa nó bé xíu, ốm nhom mà thương. Tụi nhỏ nó lớn lên hết rồi, mừng tụi nó trưởng thành và thấy mình cũ kĩ đi rồi, hì hì...
Anh sẽ đi dự đám cưới cô cháu gái sắp tới.

Kien Con nói...

#Trăng Quê: Dạ, quá nhanh chị hen, mình sắp già rồi :)

Kien Con nói...

#Anh Đỗ: Dạ, anh chị cố gắng thu xếp đi cho vui nhen.

guy nói...

Noel vui nhé nhà Kiến!