26/5/11

Giao thừa năm Tân Mão


Năm rồi về quê ăn Tết. Sau khi ăn uống ở nhà Nội của Bim xong thì cả nhà mình về Ngoại. Hôm đó, cả nhà Cậu Năm cũng về ăn Tết với ông Ngoại cùng gia đình Cậu Tư. Sau khi Cậu Tư phụ ông Ngoại chuẩn bị đồ cúng xong thì mấy anh em ngồi linh tinh lang tang với nhau, ông Ngoại thì tranh thủ ngã lưng 1 chút chờ đến giờ cúng Giao thừa.

23g50 mọi người tập trung hết trên lầu, Cậu Năm và Cậu Tư phụ ông Ngoại chỉnh sửa lại bình hoa, đĩa trái cây sao cho thật tương tất nhất. Gì thì gì chứ riêng chuyện cúng kiếng là ông Ngoại rất kỹ càng, trang nghiêm.

Đúng nửa đêm - giờ Giao thừa, ông Ngoại mặc áo dài đen đầu đội khăn đóng chỉnh chu đứng trước bàn thờ Phật, bàn thờ tổ tiên. Tay cầm nhang, ông Ngoại khấn thật thành khẩn "Minh niên, con cầu mong mọi điều an lành, bình yên gia đạo, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào..." và kế đó con cháu lần lượt xếp hàng phía sau ông thắp nén nhang đầu năm và cũng cầu mong gia đạo bình an, khỏe mạnh.

Champagne bung nắp, mọi người trong nhà cụng ly nhau và từng gia đình nhỏ mừng tuổi ông Ngoại. Gia đình Cậu Tư mở hàng chúc trước, anh Snow tranh thủ chen vô nhắc nhở mọi người "bỏ ống heo" để dành cho anh cưới vợ, và anh cũng mời Ngoại 1 ly thay cho lời xin phép ông Ngoại (vì anh là đích tôn của Ngoại mà!!!). Tiếp đó, nhà Cậu Năm xếp thành hàng ngang mừng tuổi ông Ngoại râm rang, champagne lại châm thêm cho sum tụ. Cuối cùng là nhà Bim, nhưng lúc này Bim không thức nỗi nên ngủ ngay tại sofa phòng khách chỉ có Ba mẹ Bim đại diện chúc sức khỏe ông Ngoại thôi. Ngồi chơi thêm 1 xíu, ông Ngoại phải đi ngủ để sáng mai còn phải đi Chùa, đi thăm mộ.

Qua mấy ngày Tết, ông Ngoại cảm thấy trong người không khỏe, ăn uống không ngon, cảm giác khó tiêu. Mọi người nghĩ rằng do tuổi cao sức yếu nên bao tử chậm làm việc, thế là đưa ông vào Saigon để khám tổng quát. Các kết quả xét nghiệm chẳng để lại dấu hiệu gì khả nghi lại khiến cả nhà lại càng nghĩ là do ông lớn tuổi, muốn con cháu gần gũi quan tâm hơn... Cứ như thế, mặc cho cơ thể ông ngày càng mệt và yếu ông vẫn cố gắng ăn để lấy sức, vì hồi nào đến giờ ông Ngoại là người sống rất quan tâm đến sức khỏe mà!!! Cảm giác ăn không ngon vẫn đeo bám lấy ông, cho đến 1 ngày ông suy sụp hoàn toàn... phải nhập viện. Sau 2 ngày nhập viện, ông Ngoại đã vĩnh viễn ra đi... Hụt hẫng, ân hận xen lẫn nuối tiếc vẫn luôn đeo bám mình. Bao nhiêu câu hỏi "tại sao như thế này? tại sao và tại sao?" vẫn không lý giải được...

Giờ nghĩ lại, mình không nghĩ rằng Tết Tân Mão lại là cái Tết cuối cùng Cha con, ông cháu sum vầy bên nhau... càng nghĩ càng xót xa... vì hôm đó ông rất khỏe, ăn uống nói cười râm rang. Giờ thì ông Ngoại đã ra đi mãi mãi.

2 nhận xét:

Đỗ nói...

Anh không nghĩ ông ngoại đi mau vậy. Thật buồn vì tính có dịp gần nhất đi ĐL được ngồi nhậu và trò chuyện với ông.

Kien Con nói...

Dạ, cả nhà về quê cúng 49 ngày mới vô lại hôm qua. Nhanh thật, mới ngày nào....