6/2/12

Tâm sự của một đứa trẻ...

Ngày nó mới được hơn 3 tháng, ba má nó chính thức chia tay nhau vì ba nó dang díu với một phụ nữ khác và có con riêng với người ta. Má nó không chịu được nên dứt áo ra đi. Má nó dẫn 3 đứa con nhỏ về quê Nội, chị lớn nhất của nó 16 tuổi, anh kế 7 tuổi và nó. Ông bà Nội chỉ chấp nhận mỗi má nó là dâu con nên ông bà cháu đùm bọc nhau mà sống qua ngày. Ba nó thỉnh thoảng về thăm tụi nó trong mỗi chuyến xe đường dài, ba nó không chu cấp tiền nuôi tụi nó hàng tháng nhưng ba nó nhận chở hàng cho má nó ra tỉnh bán và chỉ lấy 1 phần tiền xe để trang trải chi phí.

Thời đó xe cộ không dễ như bây giờ nên vậy cũng như là ba nó quá ưu ái cho má con nó. Ở quê nó mỗi lần khám nhổ răng là nó được ba nó đưa lên tỉnh, bởi vì cái xứ nó ở khi đó chưa có các dịch vụ này. Hôm đó, răng nó bị con sâu cắn làm nó đau không ăn được, ngủ được nó về mét với ba thì được ba nó đồng ý cho lên tỉnh. Được ba cho đi là nó sướng tơn không cần biết là ba nó chở nó đi đâu, nó nhảy phóc lên cabin ngồi như sợ ba nó thay đổi ý định vậy. Sau khi hàng hóa sắp xếp gọn vào thùng xe, ba nó cho xe nổ máy, xem lại giấy tờ và xe bắt đầu lăn bánh. Khi ba nó về đến cơ quan nộp lệnh khi đã hoàn tất 1 chuyến xe đường dài thì lại tiếp tục xếp hàng chờ lấy lệnh cho một chuyến đi mới. Cứ như thế, cái thời bao cấp thứ gì cũng phải xin, cũng phải xếp hàng rồi chờ và chờ...

Má nó vẫn ở nhà tiếp tục xoay xở cơm áo gạo tiền để chuẩn bị hàng hóa cho chuyến xe tiếp theo. Chị em nó thương má nhưng chỉ biết cố gắng học hành để mai này có thể giúp chút gì đó cho má. Nó vẫn hồn nhiên theo ba đi làm những thứ việc linh tinh ấy, xong đâu vào đấy nó lại được ba đưa về nhà dì - vợ kế của ba nó. Mặc dù nó không thích nơi này lắm nhưng nó còn quá nhỏ cũng chẳng dám phản ứng.

Nhà dì nằm khuất dưới ngọn đồi, phía trước nhà là chỉ là một con đường đất đỏ những khi trời nắng thì bụi tung lên mịt mù khi có 1 chiếc xe vô tình chạy qua, trời mưa thì tạo ra một lớp bùn nhơ nhớp, đi ra đi vào là đầy các dấu chân. Phía sau nhà là khu vườn cà phê, hồng kéo dài đến tận cuối ngọn đồi. Khi đến ở đây, nó không hề vui tí nào nhưng nếu nó phản ứng thì lần sau ba nó sẽ không cho nó đi nữa, nó đành phải im lặng. Cái im lặng đáng sợ của một đứa trẻ lên 6. Thường thì 2 hay 3 ngày ba nó mới nhận được lệnh cho chuyến mới, những lúc rảnh rang này ba nó mới dẫn nó đi khám răng rồi sau đó lại thả nó vào nhà dì. Nhưng nó chỉ thích quanh quẩn bên ba vì nó có quen biết ai, ba đi đâu là nó đi theo đó. Nhưng chẳng hiểu sao, có những buổi chiều ba nó đi đâu không rõ, nó ở nhà cứ ngóng ba về, lạ nhà lạ chỗ nó bắt đầu thấy tủi thân nhưng nó can đảm không khóc, vì nó khóc sợ mấy đứa con của ba sẽ cười nó.

Buổi tối, nó được xếp chung giường với đứa con của ba, cũng sàn tuổi nó. Nó buồn, nó nhớ má nó không ngủ được nên nằm rấm rức khóc, ba nó thấy vậy bế nó sang ngủ chung với ba, dì và 2 đứa con nhỏ của dì. Nó được nằm dưới chân ba, nó cũng bớt tủi phần nào nhưng nó cứ thao thức và ước gì nó được nằm chung với ba và má nó. Thời thế thay đổi, ba nó phải giao xe lại cho cơ quan, không còn việc làm nhưng chưa đến tuổi hưu, ba nó buồn lo không có tiền lo cho đám con nên sức khỏe sa sút. Khi đó, dì tỏ rõ thái độ xem thường người đàn ông bao năm qua từ bỏ gia đình riêng để đến với dì, dì đã có qua lại với vài người khác nữa. Lúc này ba nó không chịu nỗi quay về xin má và chị em nó tha thứ. Má vui vẻ gật đầu, anh chị nó phản đối nhưng má nó rầy "Đánh người chạy đi, ai đánh người chạy lại. Lá rụng về cội mà con"

9 nhận xét:

iLive nói...

:( tội nghiệp nó quá!

Trăng Quê nói...

La rung ve coi,ma no cao thuong qua !

Đỗ nói...

Không đồng ý lá rụng về cội đâu. Bởi ông ấy đã bỏ cội này đi xây một cội khác rồi. Và đúng là rất quý người đàn bà vị tha.

Kien Con nói...

Nó cũng đáng thương thiệt.

Kien Con nói...

Người ta thường nói "đàn bà khó quên nhưng dễ tha thứ, đàm ông dễ quên nhưng khó tha thứ" mà chị

Kien Con nói...

Lá rụng về cội thiệt mà anh, không còn tình nhưng còn cái nghĩa ban đầu!

Moon nói...

Thương nó và không thể chấp nhận chuyện lá rụng về cội chị. Má trong câu chuyện phải nói là rất bao dung, chứ thời thế bây giờ thì chắc không thể chấp nhận được.

Kien Con nói...

Đúng là anh chị nó đã không chấp nhận, nhưng tất cả vì má nó. Bọn nó nghe theo lời má.

Minh Xuân nói...

đời con người ta thiệt khó nói há chị...