16/2/12

Đám cưới cậu.

Hôm qua cả nhà đi ăn cưới của người cậu họ. Cậu quê ở Cam Ranh nhưng vượt biển từ những năm trước 80, sau đó cậu trôi dạt đến Hồng Kông sinh sống 1 thời gian rồi sau đó định cư ở Úc. Khi tình hình yên ổn, cậu về nước là lấy vợ. Vợ cậu người Hoa, nhỏ người xinh xắn. Rồi cậu làm giấy tờ bảo lãnh cô ấy qua Úc. Hai người sống với nhau khá hạnh phúc, nhưng cưới nhau hơn 20 năm họ vẫn chưa có con, rồi trong một lần xích mích, cô ấy đã bỏ nhà ra đi và cậu cũng đã tìm khắp nơi. Cuối cùng cậu cũng gặp và khuyên cô ấy quay về, nhưng cô ấy đã dứt khoác vì muốn cậu được tự do. Giờ thì cô ấy vẫn ở cùng thành phố với cậu, nhưng cô ấy không liên lạc.

Hai năm sau, qua một người bạn cậu được giới thiệu 1 cô bé bằng nửa tuổi của cậu. Họ liên lạc với nhau, rồi cậu cũng có về thăm nhà, thăm luôn cô bé đó. Chẳng hiểu thế nào, mà họ cũng có thể gọi là "yêu" nhau được sau vài lần gặp nhau. Rồi một lần trong đám tang ba của cậu, cô bé đó lần đầu tiên lộ diện nhưng đã làm mất điểm trong buổi ra mắt gia đình lần đó. Chẳng hiểu do còn quá bé, hay nhận thức kém mà cô ta đến viếng đám tang nhà "bạn trai" kết hợp với ra mắt gia đình mà cô ta mặc một bộ đồ thiệt hổng giống ai (12 con giáp không giống được con nào???). Một chiếc quần sọt loại mặc đi biển rất ngắn (mà không thể ngắn hơn 1 tẹo nào nữa!!!), kết hợp với chiếc áo thun sát cánh. Bộ này đi chơi biển thì cực xinh và hợp với dáng em... nhưng rất tiếc là không phù hợp với hoàn cảnh của vùng quê như thế này. Và kết quả, cô ta không nhận được phiếu bầu nào của cả đại gia đình, ngoài 1 mình cậu.
Rồi kế hoạch của cậu đã bị thay đổi hoàn toàn, cả gia đình không ai chịu đến thăm gia đình nhà gái. Và rồi, cũng một mình cậu sắp xếp, xoay xở thế nào không biết nhà gái vẫn chấp nhận cho con gái họ đến với cậu, làm giấy tờ xuất cảnh với cậu. Khi giấy tờ hoàn tất, cậu lại về nước để đón cô bé sang.

Ngày hôm qua (trước khi lên máy bay 1 tuần) cậu tổ chức 1 buổi tiệc nho nhỏ tại nhà hàng gọi là đám cưới gồm họ hàng 2 bên, và hai bên cũng bằng mặt mà chẳng bằng lòng với lựa chọn của cậu. Và điều đặc biệt là người đứng ra lo đặt tiệc cho buổi ra mắt của cậu không ai khác là các chị ruột của cô vợ trước. Họ rất quý cậu. Thật đáng trân trọng. Và cũng cảm thấy buồn cho gia đình cô bé kia, nuôi con đến từng tuổi đó mà để người ta dắt đi không. Không trầu, không rượu, không gia tiên. Nhưng giờ mọi chuyện đã an bài, mong rằng cậu được hạnh phúc với lựa chọn của riêng mình.

10/2/12

Chuyện của 2 mẹ con.

1. Dạo này bạn Bim có những thay đổi rõ rệt, chẳng hạn như trước kia: khi nhờ (hoặc yêu cầu) bạn giúp mẹ việc gì, bạn răm rắp làm theo. Nếu bạn có ý chưa (hoặc không muốn) thì mẹ chỉ cần nhìn bạn ấy là bạn ấy ... lại (bị) răm rắp làm theo. (*) Giờ thì: một chút bướng bỉnh của con trai bắt đầu xuất hiện bên trong bạn, bạn bắt đầu có những phản ứng ngược, có chính kiến riêng, vặn vẹo mẹ lại 1 hồi rồi mới làm hoặc có khi không thích làm... Chà, cái này hơi bị căng nhé, mới chừng tí tuổi đã thế rồi, không biết những năm tiếp theo sẽ như thế nào đây??? => Cho nên, mẹ cũng rút ra được kinh nghiệm riêng cho mình: - Nhỏ nhẹ, tâm sự với bạn thường xuyên hơn. - Cố gắng giải thích tại sao phải nhờ và bạn ấy. - Bạn ấy thích nhất câu của mẹ là "là con trai phải biết giúp đỡ phụ nữ, giúp đỡ mẹ. Con trai là phải bảo vệ mẹ chứ". Mỗi lần như thế, dù bạn ấy đang chơi hay đang xem chương trình TV yêu thích cũng vui vẻ đứng lên "phục vụ" mẹ ngay!!! :)

2. Trước kia: Mỗi sáng, kêu bạn ấy dạy đi học là phải làm đủ các chiêu, mở chương trình bạn ấy muốn xem (phim hoạt hình chẳng hạn), mở volume to 1 tí... là bạn ấy cũng cố căng con mắt (mà nãy giờ đóng im ỉm), rồi từ từ tỉnh giấc, khoảng 1 phút sau chương trình ấy sẽ nhanh chóng khép lại, và bạn ấy vui vẻ dậy làm những việc cần làm buổi sáng. Chiêu này có vẻ được, nhưng đôi lúc bạn ấy cũng không tha cho mẹ. "Sao bình thường mẹ không cho con coi TV mà giờ mẹ tự động mở cho bạn xem vậy?" Lại tiếp tục giải thích: con xem TV ít như vậy thì được, xem nhiều là bắt mắt mình làm việc nhiều, rồi nó sẽ yếu đi, rồi phải bị đeo mắt kính như mẹ, vừa khổ mà vừa xấu (thật ra mẹ không có xấu, mà bạn ấy thì sợ xấu lắm!!!). Nói túm lại là... lừa con nít. (*) Giờ thì: để hạn chế bạn ấy xem TV, chiêu hiện nay là giả vờ đếm 1, 2, ...3 ai dậy nhanh nhất nè... là bạn ấy nhảy phóc dậy, chạy thẳng vô nhà tắm, vệ sinh cá nhân nhanh gọn... để thắng được mẹ mà!!! Nhưng chiêu này thấy cũng không được an toàn... vì sợ rằng bạn ấy sẽ có suy nghĩ hơn thua, giành giựt... khó thiệt luôn... huhu => Giờ phải tính sao: - Không được lừa con nít, vậy phải làm cách nào??? - Dạy con không nói dối, mà sao mình dối con quá chừng... - Thiệt là khổ!

6/2/12

Tâm sự của một đứa trẻ...

Ngày nó mới được hơn 3 tháng, ba má nó chính thức chia tay nhau vì ba nó dang díu với một phụ nữ khác và có con riêng với người ta. Má nó không chịu được nên dứt áo ra đi. Má nó dẫn 3 đứa con nhỏ về quê Nội, chị lớn nhất của nó 16 tuổi, anh kế 7 tuổi và nó. Ông bà Nội chỉ chấp nhận mỗi má nó là dâu con nên ông bà cháu đùm bọc nhau mà sống qua ngày. Ba nó thỉnh thoảng về thăm tụi nó trong mỗi chuyến xe đường dài, ba nó không chu cấp tiền nuôi tụi nó hàng tháng nhưng ba nó nhận chở hàng cho má nó ra tỉnh bán và chỉ lấy 1 phần tiền xe để trang trải chi phí.

Thời đó xe cộ không dễ như bây giờ nên vậy cũng như là ba nó quá ưu ái cho má con nó. Ở quê nó mỗi lần khám nhổ răng là nó được ba nó đưa lên tỉnh, bởi vì cái xứ nó ở khi đó chưa có các dịch vụ này. Hôm đó, răng nó bị con sâu cắn làm nó đau không ăn được, ngủ được nó về mét với ba thì được ba nó đồng ý cho lên tỉnh. Được ba cho đi là nó sướng tơn không cần biết là ba nó chở nó đi đâu, nó nhảy phóc lên cabin ngồi như sợ ba nó thay đổi ý định vậy. Sau khi hàng hóa sắp xếp gọn vào thùng xe, ba nó cho xe nổ máy, xem lại giấy tờ và xe bắt đầu lăn bánh. Khi ba nó về đến cơ quan nộp lệnh khi đã hoàn tất 1 chuyến xe đường dài thì lại tiếp tục xếp hàng chờ lấy lệnh cho một chuyến đi mới. Cứ như thế, cái thời bao cấp thứ gì cũng phải xin, cũng phải xếp hàng rồi chờ và chờ...

Má nó vẫn ở nhà tiếp tục xoay xở cơm áo gạo tiền để chuẩn bị hàng hóa cho chuyến xe tiếp theo. Chị em nó thương má nhưng chỉ biết cố gắng học hành để mai này có thể giúp chút gì đó cho má. Nó vẫn hồn nhiên theo ba đi làm những thứ việc linh tinh ấy, xong đâu vào đấy nó lại được ba đưa về nhà dì - vợ kế của ba nó. Mặc dù nó không thích nơi này lắm nhưng nó còn quá nhỏ cũng chẳng dám phản ứng.

Nhà dì nằm khuất dưới ngọn đồi, phía trước nhà là chỉ là một con đường đất đỏ những khi trời nắng thì bụi tung lên mịt mù khi có 1 chiếc xe vô tình chạy qua, trời mưa thì tạo ra một lớp bùn nhơ nhớp, đi ra đi vào là đầy các dấu chân. Phía sau nhà là khu vườn cà phê, hồng kéo dài đến tận cuối ngọn đồi. Khi đến ở đây, nó không hề vui tí nào nhưng nếu nó phản ứng thì lần sau ba nó sẽ không cho nó đi nữa, nó đành phải im lặng. Cái im lặng đáng sợ của một đứa trẻ lên 6. Thường thì 2 hay 3 ngày ba nó mới nhận được lệnh cho chuyến mới, những lúc rảnh rang này ba nó mới dẫn nó đi khám răng rồi sau đó lại thả nó vào nhà dì. Nhưng nó chỉ thích quanh quẩn bên ba vì nó có quen biết ai, ba đi đâu là nó đi theo đó. Nhưng chẳng hiểu sao, có những buổi chiều ba nó đi đâu không rõ, nó ở nhà cứ ngóng ba về, lạ nhà lạ chỗ nó bắt đầu thấy tủi thân nhưng nó can đảm không khóc, vì nó khóc sợ mấy đứa con của ba sẽ cười nó.

Buổi tối, nó được xếp chung giường với đứa con của ba, cũng sàn tuổi nó. Nó buồn, nó nhớ má nó không ngủ được nên nằm rấm rức khóc, ba nó thấy vậy bế nó sang ngủ chung với ba, dì và 2 đứa con nhỏ của dì. Nó được nằm dưới chân ba, nó cũng bớt tủi phần nào nhưng nó cứ thao thức và ước gì nó được nằm chung với ba và má nó. Thời thế thay đổi, ba nó phải giao xe lại cho cơ quan, không còn việc làm nhưng chưa đến tuổi hưu, ba nó buồn lo không có tiền lo cho đám con nên sức khỏe sa sút. Khi đó, dì tỏ rõ thái độ xem thường người đàn ông bao năm qua từ bỏ gia đình riêng để đến với dì, dì đã có qua lại với vài người khác nữa. Lúc này ba nó không chịu nỗi quay về xin má và chị em nó tha thứ. Má vui vẻ gật đầu, anh chị nó phản đối nhưng má nó rầy "Đánh người chạy đi, ai đánh người chạy lại. Lá rụng về cội mà con"