7/11/11
Muộn màng...
(ảnh sưu tầm)
Tốt nghiệp một trường đại học có tên tuổi, vừa ra trường chị lại xin vào một công ty nước ngoài tầm cỡ. Đó là ước mơ của bao nhiêu cô gái trẻ.Trong công việc chị luôn phấn đấu nên được cấp trên đặt nhiều kỳ vọng. Trong một dự án ra mắt sản phẩm mới, chị được sếp phân công làm chung nhóm với một anh chuyên gia người Nhật. Anh là một trong những chuyên gia giỏi về marketing sang Việt nam phụ trách dự án mới. Thời gian đến Việt nam chưa được bao lâu, ấy mà khi gặp chị, anh cảm thấy nơi đây sao quá gần gũi và thân thiện, và trong anh ý định ở lại nơi đây cũng bắt đầu từ chị.
Chị là một cô gái có khuôn mặt rất ưa nhìn, làn da trắng mịn màn. Hàng mi cong được quét nhẹ lớp masscara làm điểm nhấn cho đôi mắt trong veo của chị. Chị không trang điểm nhiều, chỉ nhấn nhẹ một tí ở mắt và thoa mỏng lớp son môi. Điểm thu hút nhất trên gương mặt chị chính là chiếc răng khểnh ẩn hiện sau mỗi nụ cười, làm cho người nhìn có cảm giác rất dễ gần.
Sau 3 tháng hoàn thành dự án, cũng là lúc anh chị có tình cảm với nhau. Ngày anh ngỏ lời yêu chị, chị đưa ra điều kiện anh phải biết đi xe máy và phải biết nói tiếng Việt. Anh nói với chị hãy cho anh thời gian.
Và dự án ra mắt sản phẩm mới cũng đã kết thúc, kết quả mang lại cho công ty được nhiều khách hàng, doanh thu cao. Thế là anh lại được giao tiếp dự án mới. Lần này thì chị không tham gia được nữa do chị tìm được một cơ hội mới ở một tập đoàn lớn, lương cao hơn. Và mỗi cuối tuần họ vẫn qua lại với nhau.
Tình cờ, trong lần gặp lại nhóm bạn làm công ty cũ. Qua họ, chị biết hàng ngày sau giờ làm việc anh thường đi cùng một cô gái trẻ trung, cũng tầm tuổi chị. Thế là trong đầu chị bắt đầu có những câu hỏi tại sao và tại sao, vì mỗi khi họ gặp nhau anh vẫn vui vẻ, quan tâm chăm sóc chị từng li từng tí. Anh luôn biết chị muốn gì và âm thầm chìu theo từng sở thích của chị, dù anh không nói ra.
Chị bắt đầu lên kế hoạch bí mật theo dõi anh. Chị cảm thấy choáng váng khi đúng giờ tan tầm, một cô gái dễ thương, nhí nhảnh chạy chiếc Future màu xanh, khi thấy anh cô ta vui vẻ cười nói với anh và leo xuống nhường tay lái cho anh. Anh quay đầu xe, ngồi phía trước cầm lái, nổ máy và cô bé đó nhanh nhẹn nhảy lên phía sau xe. Điều này, anh chưa bao giờ làm trước mặt chị. Họ lên xe, chạy thẳng về hướng cầu Sài gòn. Trước mặt chị tối sầm, chị tự hỏi, giờ chị phải làm sao? Có nên nói chuyện thẳng với anh? Chị bấm số điện thoại anh, anh bắt máy trả lời chị. Chị bảo chị muốn nói chuyện với anh? Anh bảo anh đang rất bận, sẽ gọi lại cho chị sau và cúp máy.
Cơn giận lên đến đỉnh điểm khi anh lại ngắt ngang cuộc gọi, càng nghĩ chị càng giận run cả người, chị đã không đủ bình tĩnh để chờ thêm được nữa, chị quá nóng tính. Sau khi lau vội những giọt nước mắt, chị chạy thẳng đến căn hộ của anh. Vì anh thường đưa chị về căn hộ của mình vào cuối tuần để chị nấu cho anh những món ăn Việt, khi thì bún bò, lúc thì bún riêu, canh chua cá kho tộ... để anh làm quen với thức ăn Việt, với các loại mắm. Và anh đã mê mẫn các món ăn do chị nấu. Nên khi chị vào căn hộ anh mà không có anh đi cùng, mọi người quanh đó cũng chẳng ai thắc mắc. Việc đầu tiên là chị rà soát laptop của anh, vẫn không phát hiện ra được điều gì. Bực tức, giận hờn vẫn chưa được giải tỏa, chị đã xóa đi các dữ liệu trong laptop của anh. Tối đó về, anh gọi chị lại không bắt máy.
Sáng hôm sau, anh bay đi Đà Nẵng sớm để kịp trình bày dự án ấp ủ lâu nay với các sếp bên Nhật qua dự. Khi mọi người đến đông đủ, chờ anh trình bày. Máy tính của anh chẳng còn số liệu nào để báo cáo. Anh biết chỉ có chị làm điều đó, vì anh chị có chung password nhưng anh cũng không hiểu tại sao chị lại làm như thế với anh? Anh chữa cháy bằng việc báo cáo thực tế, anh lấy hết kinh nghiệm lâu nay đã chuẩn bị nay ra trình bày nhưng không có hình ảnh và số liệu cụ thể cũng rất khó thuyết phục. Sau đợt đó, anh mất uy tín với cấp trên và anh bị chỉ định về lại Nhật và đưa người khác sang thay. Khi từ Đà nẵng về lại thành phố, anh đã đến gặp chị để mong chị giải thích lý do. Chị từ chối tiếp chuyện anh. Anh chỉ kịp thông báo ngắn gọn: Mai anh trở về Nhật, không biết bao lâu mới gặp lại chị.
Sau 3 tuần kể từ ngày anh về nước, anh chị không liên lạc với nhau. Hôm đó chị diện đồ ra trung tâm thành phố đi mua sắm. Đang thơ thẩn chưa biết chọn gian hàng nào, ánh mắt chị lại bắt gặp ngay cô gái đó cũng đang tung tăng đi hướng ngược lại. Không bỏ lỡ cơ hội, chị muốn hỏi cho ra lẽ. Chị đến làm quen và mau chóng bắt chuyện. Trong câu chuyện giữa họ, chị tình cờ biết rằng chính cô gái này là cô giáo dạy tiếng Việt cho anh. Vì anh muốn trong thời gian sớm nhất anh phải nói được tiếng Việt và chạy được xe máy nên buộc phải học chỉ riêng mình anh, nên anh xin đến nhà cô bé học. Và hàng ngày cô bé đến đón anh, và cho anh mượn xe máy để anh tập lái. Hôm chị gọi cho anh, vì mới biết chạy xe nên anh không dám vừa chạy vừa nghe điện thoại.
Nỗi ân hận lan tỏa khắp người chị, chị thấy mình quá nhẫn tâm đối với anh. Chị cố chạy nhanh về nhà, bước vào phòng khóa trái cửa và chị cố gắng liên lạc với anh nhưng chỉ nhận được những tiếng chuông khô khốc. Chị đã cố gắng tìm mọi cách liên lạc với anh nhưng vẫn vô vọng. Cuối cùng, đến sáng hôm sau đầu bên kia nhấc máy, giọng Mẹ anh trả lời nhỏ nhẹ rằng anh đã ra đi sau một tai nạn giao thông. Hôm đó anh uống quá nhiều và đã không làm chủ được tốc độ, xe của anh đâm vào vách núi. Chị gào thật to trong điện thoại, chị muốn xin lỗi đến anh, xin lỗi đến Mẹ anh, đến cả gia đình anh. Vì chính chị đã gây ra cho anh kết cục ngày hôm nay.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
7 nhận xét:
Một việc làm không giống ai của cô ấy. Thật đáng tiếc khi những điều xảy ra tiếp sau để lại sự ân hận mãi mãi.
Câu chuyện hay Kiến ơi.
Nhớ là có đọc được cái còm của bạn Mía, đâu mất tiêu rồi.
Mía: Còm của Mía "bỗng nhiên biến mất". Kỳ thiệt nhen.
Đúng là một cô gái nông nỗi!
Anh Đỗ: Ám ảnh cả đời luôn đó anh ơi
Chuyện thật hả KC, đau quá:(
BeBo: Dạ, chuyện có thật đó chị. Cô gái đó là học trò của người bạn.
Hình đẹp quá C à, cám ơn C đã ghé blog e!
Chúc C cuối tuần thật nhiều ấm áp!
#Xà bông: Cám ơn nhiều.
Đăng nhận xét