Năm nay là năm cuối Bim được nghỉ ngơi thoải mái nhất, được ngủ nướng, được ăn trễ, được chơi, được vẽ những gì mình thích và muốn xem TV bất kỳ lúc nào khi không có mẹ ở nhà...
Sang năm tới, Bim sẽ vào lớp 1 khi ấy phải tất bật nhập học sớm, phải làm quen với trường mới, với bạn mới, phải dạy đúng giờ, phải tự phục vụ các nhu cầu cá nhân ở lớp (cái này thời gian đầu là hơi căng đấy!!!), làm bài khi đi học về, rồi lại học bài (bị áp lực, chứ không theo sở thích như hiện nay) và lắm lắm cái phải "bị" làm.
Không như hồi xưa, mình được nghỉ trọn 3 tháng hè, chẳng phải suy nghĩ, cũng chẳng học hè gì gì ráo, vui chơi thả cửa. Cứ đến hẹn lại lên, sau buổi lễ phát thưởng là nghỉ ro ro 1 mạch đến 5/9 mới vác xác lên trường nhận lớp. Rồi trong ngần ấy thời gian, mình được "nhốt" trong một môi trường khác - gọi là Sài gòn.
Vì hồi xưa học ở quê, Ba má đi làm ăn nên 1 tuần mới về 1 lần, mấy anh em áp dụng "giờ học tự quản". Nghĩa là, cứ đến giờ là vô bàn học, học xong rồi muốn đi chơi hay làm gì thì làm... vậy mà đứa nào cũng học được mới ghê chứ!!!
Đến ngày nghỉ hè, cả bọn bị lùa hết lên xe tải rồi "tiến về Sài gòn", nơi các chị lớn đang công tác. Ban ngày chị lớn đi làm, đám nhỏ ở nhà lại tiếp tục tự quản nhau, chia nhau ra đứa lau nhà, đứa nấu cơm, đứa giặt đồ... rồi làm xong lại vòng vòng đi chơi, nhưng chơi có giờ giấc (nếu bỏ ngoài quê thì chơi... không biết đường về luôn!!!)
Cứ như thế, năm nào cũng vậy. Mà đám bạn ở quê lại thèm 1 lần được đến Sài gòn, còn mình thì bị đi Sài gòn... Cho đến khi bắt đầu những năm cấp 3 thì mình chuyển thẳng vào Sài gòn vì khi ấy các anh lớn đã không còn ai ở quê nữa, mà 1 mình ở nhà cũng không biết chơi với ai. Đó cũng là lý do mình tồn tại ở Sài gòn đến giờ này!!!
Khi nghĩ hè ở Saigon, nếu có dịp xe tải phải đi lấy hàng ở các tỉnh miền Tây thì mấy anh em được Ba má cho đi cùng... lúc này gọi là đi chơi hè, chính nhờ thế mà mình có cơ hội biết được nhiều nơi.
Nhưng vui lắm, thời đó đi xe dài ngày là mang theo nồi niêu chén bát, đói lúc nào là dừng nấu ăn lúc đó, chạy ngang chợ ghé mua ít thức ăn rồi dừng ngay bên đường rồi nấu ăn, rồi dọn rửa sau đó tiếp tục hành trình, chứ hiếm khi nào mà được ăn quán lắm, con đông làm như thế là tiết kiệm nhất thời ấy, cực nhưng giờ nghĩ lại thấy vui. Đến tối thì đứa nào buồn ngủ cứ lăn ra chuồng cu mà ngủ, rồi khi nào Ba buồn ngủ thì tự động tấp xe vào bên đường ngủ, đến sáng hôm sau lại đi tiếp.
Giờ nhớ lại những lúc đó, đầy ấp những kỉ niệm, càng nghĩ càng thương Ba má nhiều, suốt ngày chỉ lo bươn chải kiếm cái ăn, cái mặc và lo lắng cho con.
Không như bọn trẻ con bây giờ thích là cứ book tour rồi lên đường, có người lo từ A-Z, ăn nhà hàng, ngủ khách sạn. Trải nghiệm khác mình ngày xưa.
6 nhận xét:
Mèn, ảnh cũng chịu làm người mẫu dữ, ha ha, nhào dzô thấy đổi cái banner hình đã quá chị ơi:)
Chuyện hồi xưa bây giờ kể lại sao thấy vừa êm đềm vừa nhiều màu sắc quá há chị. Đôi khi ước gì mình được sống lại một giờ phút nào đó cũng ngày xưa đó, chắc sẽ sung sướng lắm :)
Bởi vậy Moom biết sao không, giờ tranh thủ lắm, có cơ hội đi chơi nào là lật đật chộp ngay... quyết không bỏ lỡ thời cơ mà... hehe
Phai lo cho dam nho tu A toi Z. Nha nao cung vay, giong nhau het. Chac la tai ngay truoc anh em minh di hoc va cuoc song khac bay gio nhieu.
May hinh ku Bim dep qua.
#Anh Đỗ: đi chơi vui không anh, đang chờ anh về viết "ký sự Châu Âu" đọc đây nè. Không phải riêng nhà Bim đâu, mà cả làng đang chờ bài của anh đó. Chúc cả nhà đi chơi vui, sướng quá đi thôi!!!
hehe, kể chuyện hầu xưa làm nhớ ghia..
Cái thời ở Thủ Thiêm.. T. còn nhớ anh Tí anh nhà mình hông? Múa mà mặc đồ..đó đó, nhớ hông?
Hồi đó mình đi bắt còng về rang muối.. nhớ hông T.
Nhiều kỷ niệm hén T. hehe
Ừa, hồi đó chẳng có games onlines, chẳng có đồ chơi điện tử... mà tự bày trò ra chơi cũng vui ra phếch hen, giờ nghĩ lại cũng còn thấy vui, chứ muốn nữa cũng làm sao có được những ngày ấy
Đăng nhận xét