Xe của Ba khi đó là chiếc đòn dông màu xanh, hay còn gọi là xe đạp cuộc. Loại xe này không có yên phía sau, người được chở ngồi ở sườn ngang phía trước. Vậy là mình nhảy tọt lên cho Ba chở. Nhớ ngày đó, mình chỉ khoảng 7-8 tuổi nên chẳng biết để ý để tứ gì. Cứ leo lên là ngồi vắt vẻo trên xe thôi. Xoay tới xoay lui thế nào không biết, vừa chạy chừng 50m thì mình đưa nguyên bàn chân vào bánh xe trước. Thế là hai cha con ngã nhào ra đường. Khi xe ngã chỏng chơ đó nhưng chân mình vẫn còn kẹt trong bánh xe, thế là Ba lật đật ngồi bật dậy, quên cả đau Ba lui cui để làm sao lấy được chân mình ra mà không bị đau thêm nữa.
Lúc này bàn chân bé xíu bắt đầu đỏ và sưng lên, máu thì chỉ rươm rướm thôi có lẽ do xe đạp chậm nên bàn chân chưa kịp kẹt vào sâu. Ba bỏ xe ngay giữa đường, bế mình chạy thẳng về nhà, mình thì cứ bù lu bù loa um cả lên làm Ba cũng rối. Ba lấy dầu vừa xoa vừa bóp, miệng cứ xuýt xoa "con có đau nhiều không? có còn đau chỗ nào nữa không?..." cứ như vậy 1 lúc sau cơn đau cũng dịu lại... rồi thôi... mọi chuyện cứ thế trôi qua. Giờ ngồi nghĩ lại thấy sao lúc đó mình hờ hững quá, Ba cũng té ngã nhào ra đó mà mình nào có biết hỏi han Ba xem lúc đó Ba có sao không? Ba có đau không?... Đúng là con nít vô tâm...
Nước mắt chảy xuôi. Tình yêu Cha mẹ dành cho con vô bờ bến. Giờ mình cũng đã là mẹ, mình cũng suốt ngày lo lắng từng miếng ăn giấc ngủ cho con, từng bước đi của con mong cho con luôn khỏe mạnh. Nên càng nghĩ mình càng lại thấy thương Cha Mẹ mình nhiều hơn nữa. Đúng như người ta nói:
Nuôi con mới biết sự tình
Thầm thương Cha Mẹ nuôi mình khi xưa
Nhân ngày của Cha, con muốn viết vài dòng kỉ niệm về một thời thơ ấu bên Ba cứ làm con day dứt... Con cầu mong Ba yên vui nơi cửa Phật.