28/3/12

Đọc truyện bằng tay

Dạo này do nhóc ở nhà sắp vào lớp 1 nên bạn ấy rất háo hức với các con chữ, còn đánh vần thì loạn xạ cả lên, thích cái gì đánh vần cái đó (đánh vần theo nguyên tắc riêng của bạn ấy), nhưng khi cầm cuốn truyện trên tay thì bao giờ cũng chạy đi tìm mẹ cầu cứu "Mẹ đọc cho con nghe đi", mà thường thì mẹ chỉ đọc cho bạn vào giờ trước khi đi ngủ thôi, mà bạn thì ngày càng có nhu cầu nghe chuyện cao hơn nên cứ năn nỉ bất cứ khi nào mẹ rảnh.

Có những truyện đọc đi đọc lại mà bạn ấy thuộc nằm lòng, mặc dù không quen chữ. Chẳng hạn câu chuyện "Cây Táo thần" là bạn ấy thuộc từ khi bạn ấy vừa hơn 3 tuổi 1 tí, không cần cầm truyện nhưng tay bạn ấy vẫn đều đặn lật đúng như người đang đọc vậy. Giờ xem lại thấy cũng vui, post lên cho mọi người xem nhen.

26/3/12

Thuế nhà đất

Cứ hàng năm, đến hẹn lại lên bác tổ trưởng dân phố cứ chiều lại là bê 1 xách giấy tờ đi dạo từng nhà, xem nhà nào có người là gọi í ới "Mang vào và điền đầy đủ thông tin dùm bác, mai bác ghé lấy lên phường nộp". Đang lui cui dọn dẹp nhà cửa, vội chạy ra đỡ tay bác, tưởng chuyện gì... thì ra là chuyện muôn thuở, điền và kê khai đóng thuế nhà đất. Nghĩ cũng lạ, chuyện chỉ có duy nhất tại Việt Nam (mình nghĩ vậy).

Thời buổi hiện đại (lại phải nói đến cụm từ mượn của các vị cấp nhà nước nữa rồi hiện đại hóa mà chẳng thấy quái gì...), chỉ cần nhập số liệu từng nhà bao gồm: tên, địa chỉ thật chi tiết cả phường, khu phố, tổ dân phố, vị trí thuở đất số bao nhiêu, diện tích sử dụng, diện tích xây dựng... là cứ thế hàng năm truy xuất biên lai thu thuế gởi thẳng về nhà rồi người ta tự động đi nộp thôi (chứ không dám mơ đến cảnh được trừ vào tài khoản như điện nước hiện nay), chứ hà cớ gì mà cứ hành xác người dân năm nào cũng phải làm cái chuyện không đáng làm này chứ!!! Họ bảo là phải cập nhật thường xuyên, vì số liệu năm trước đã cũ... Nghĩ cũng lạ, cũ là cũ thế nào??? Đất có thể nở ra thêm sao? còn nếu diện tích sử dụng thay đổi thì cũng thay đổi có cơ sở là tờ giấy phép sửa chữa hoặc xây dựng nhà được các ông bên trên cấp mới được quyền xây quyền sửa, chứ thử hỏi nếu không có tờ giấy lộn ấy năm trong tay, bố bảo cũng chẳng thằng nào ngoan cố dám sửa hay xây nhà, bọn ruồi nhặng đến thăm hỏi ngay. Chỉ tiếc rằng các ông bên trên có lẽ ngồi cao quá nên không thể thấy năng suất làm việc tối đa của bọn ruồi này, chúng hoạt động rất chăm chỉ, bất cả ngày đêm nên đố ai cựa quậy được gì. Còn nếu giải tỏa khu nào, quy hoạch mới khu nào thì các ban ngành phải thống nhất với nhau, cập nhật lẫn nhau chứ, hay họ không tin tưởng lẫn nhau nên mới nhờ đến 1 bên thứ 3 là đám thảo dân này!!! Thiệt là rối quá đi.

Còn trường hợp mua bán, trao tặng gì gì đó, thì cũng đã có giấy tờ ràng buộc các bên hết thảy rồi, sao bọn họ không chịu thống nhất với nhau mà cứ phải làm khổ nhau thế này, trong khi đám thảo dân này còn phải lo cơm chạy gạo từng bữa chứ phải ngồi không mà làm ba cái chuyện vớ vẫn này chứ, khổ lại càng khổ thêm. Nếu không tin, mọi người cứ thử 1 lần mua, bán, cho, tặng... nhà đất xem, mọi người sẽ thấy họ ràng buộc mọi người chặt chẽ ra sao. Nhưng họ hành xác xong cho vui rồi dẹp qua 1 bên thôi, rồi hết hạn lại đem ra cân ký bán giấy vụn cho các bà bánh mì ngay bên đường (chia nhau chút lệ phí). Rõ chán.

Không biết đến bao giờ, chắc có lẽ đến thời cháu, chút, chít... (chứ thời con ta cũng chưa thể có được) mới có thể ngồi trước máy tính gõ địa chỉ nhà nào đó, là hàng loạt các thông tin liên quan sẽ hiện ra, chẳng hạn: nhà này thuộc sở hữu của ông X, nằm ở khu A, gần siêu thị B, diện tích 50m2, xây dựng vào năm 2050, sữa chữa gần đây nhất vào tháng 03/2070... và giá hiện tại của ngôi nhà này là 50 tỷ... hừ... chợt giật mình, tỉnh giấc lại phải điền tiếp các thông tin vào phiếu kê khai thuế đất năm 2012...

16/3/12

Văn minh là đây sao???

(Ảnh lụm trên nét) Suốt ngày báo đài cứ ra rả những cụm từ "xã hội văn minh", "công nghiệp hóa, hiện đại hóa", "phát triển kinh tế xã hội"... nhưng thực tế họ đã làm được những gì...

Hôm nọ trên đường đi làm, chạy ngang qua trạm xe buýt chợt thấy có 1 người khuyết tật trạc 20 tuổi đang đứng đón xe. Vì là giờ cao điểm cộng thêm chút nét "văn hóa giao thông" sẵn có, bác tài xế cho xe tấp vào, nói là tấp chứ xe chưa kịp dừng là đã cho xe tháo chạy rồi... làm cho bạn thanh niên kia chưa kịp có cơ hội chạm vào thành xe là bác tài đã cho xe lăn bánh. Sau đó, tiếng vỗ sau thùng xe ầm ầm của 1 bạn đi đường rất bức xúc cũng làm bác ta dừng lại và lúc này anh thanh niên kia khó khăn lắm mới lên được xe, và người đi đường cũng không thể không nghe tiếng càm ràm của anh lơ xe kiêm luôn bán vé ấy... Thật là buồn.

Văn minh là đây sao??? Bỗng chợt nhớ đến trong 1 chuyến đi xa đến nước bạn, bất kỳ ở đâu từ siêu thị, bệnh viện, khách sạn... đến công viên, vỉa hè nước họ ta cũng luôn thấy có phần đường dành riêng cho người khuyết tật. Và bậc thềm xe buýt, xe điện bao giờ cũng ngang tầm với nơi họ đang đứng, họ chỉ cần chờ cửa mở là lăn xe vào rất nhẹ nhàng, nhanh chóng. Một điều rất đơn giản nhưng không biết xã hội ta đến bao giờ có được???