31/10/11

Mẹ bạn

Suốt cả 1 đời lam lũ, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Bà không biết gì khác ngoài ruộng vườn. Sáng khi trời còn nhá nhem, chưa đủ sáng để thấy phía trước mặt mình là gì thì bà đã đi ra đồng. Trên đôi vai gầy còm là một cây cuốc, đầu bên lưỡi cuốc được treo cà mèn cơm khi thì miếng cá khô, lúc thì keo nước mắm. Còn đầu bên kia là ấm nước trà nóng bằng nhôm để giúp giữ ấm khi tiết trời buổi sáng lạnh cắt da cắt thịt. Khi bước ra khỏi cửa, trời còn tối. Lúc bước chân quay trở về nhà thì trời cũng không hơn gì buổi sáng. Nên ở nhà, các anh chị lớn thay bà chăm lo mấy em. Nói là chăm lo chứ thực ra thì ai cũng có công việc của ngưới đó. Chị Hai thì có sạp bán quần áo ở chợ nên tối nào cũng phải ngủ ngoài đó trông sạp, anh Hai thì đi làm xa nhà, cuối tuần mới về thăm chị và các con. Anh chị có 4 đứa con, tối nào mấy nhóc cũng theo chị Hai ra chợ ngủ vì không thể thiếu hơi mẹ. Tờ mờ sáng, bạn thức dậy việc đầu tiên là ra chợ đón các nhóc về lo cho đi học, trưa mấy nhóc đi học về là bạn cho chúng ăn uống xong thì cũng đến giờ bạn xách cặp đi học.. Anh Ba thì đi xuất khẩu lao động. Chị Tư thì mở tiệm may tại nhà. Nói tiệm cho hoành tráng chứ ở quê thì cũng chỉ may đồ cho bà con trong xóm, nhưng chị cũng phần nào phụ giúp được cho bà tiền chợ búa trong ngày. Anh Năm thì học trên bạn 1 lớp, còn đứa em Út thì sau bạn 3 lớp. Vì công việc của chị Tư mất nhiều thời gian và cần sự tập trung nên mấy đứa nhỏ con chị Hai chủ yếu là do một tay bạn chăm nom. Còn mẹ bạn thì cứ lầm lũi làm và làm, đến mùa thu hoạch thì cũng có khi dành dụm chút ít còn không thì đưa cho ba của bạn. Ba của bạn là người rất khó tính, khó gần. Ít khi lo lắng cho người khác nhưng lúc nào cũng muốn người khác lo lắng cho mình. Lúc nào ba của bạn cũng xem mẹ bạn là người dưới quyền của mình. Ống thích làm gì thì làm, bà không có quyền hỏi. Nhưng bà muốn làm gì phải hỏi ý ông, nếu không thì bà khó mà yên với ông. Đời bà khổ cực là thế. Nhưng mẹ bạn vẫn cam chịu vì nếu nói ra sợ các con buồn. Khi ông mất, bà mới được sống thật với chính mình. Lúc này con cái đã lớn, biết bà đã chịu đựng quá nhiều nên dồn hết tất cả tình cảm cho bà. Khi bạn và đứa em trai đi làm xa nhà, mỗi khi có điều kiện là đón lại bà lên thành phố. Đó cũng là lần đầu tiên bà được bước ra khỏi mảnh đất làng để nghỉ ngơi, rồi các con đưa bà đi tham quan, đi du lịch. Dù không thể bù đắp hết cho bà, nhưng cũng phần nào xoa dịu được những nốt chai sần trên đôi bàn tay bà quanh năm chỉ biết cầm cuốc ra vườn. Mình còn nhớ, mỗi khi đến Tết là bà thường làm bánh thuẩn, bánh in, bánh tét, mứt gừng, mứt dừa. Rồi sau cùng là kho một nồi thịt kho măng. Năm nào cũng như năm nào, không thiếu 1 món. Mà hầu như chẳng có năm nào mình không ghé nhà bà để ăn đủ các món đó mới chịu. Sau này đi xa, ít có dịp về quê ăn Tết. Vậy mà bà cũng gói gém đủ bánh thuẩn, bánh in rồi nhờ bạn sau Tết mang đến cho mình. Bà có biết mình cảm động như thế nào??? Mỗi khi mình gặp bạn, hay hỏi thăm về mẹ bạn. Bạn cứ hứa là sẽ đưa mẹ bạn lên nhà mình chơi. Bạn hứa không dưới vài lần... nhưng giờ bạn đã thật sự thất hứa với mình... Trưa Chủ nhật đang nằm ru con ngủ, nghe tin nhắn trên điện thoại, mình lại nghĩ giờ này sao không nghỉ ngơi mà ai còn nhắn tin nhưng cũng bậc dậy ra xem tin nhắn, tin nhắn của một bạn cùng lớp. Hỡi ơi... mẹ bạn đã ra đi, mình bần thần, thương xót và bấm số gọi ngay cho bạn... bạn chuẩn bị lên xe về quê. Giờ thì mình sẽ mãi mãi không bao giờ có cơ hội được gặp bà làm nữa rồi. Con xin đốt một nén nhang cầu mong bà mau được siêu thoát. Cũng có thể bà đã siêu thoát ngay khi bà ra đi... vì người như bà có bao giờ phiền lòng ai đâu...